Con chó nhà tui đã tha hoá tui như thế nào

 Nhà tôi có một con chó. Đại khái tôi từng nhắc đến nó trong một câu chuyện tình lãng mạn dở hơi nào đấy mà tôi tự phịa ra. Nó tên là Tea, tiếng mẹ đẻ của nó thì nôm na tôi hay gọi là Trà cho thanh lịch.

Tôi yêu chóa Trà lắm. Ngày ngày, tôi hay kể chuyện về chó Trà với các bạn đồng nghiệp, lúc thì trong niềm hân hoan phấn khích, lúc thì trong đau đớn, tuyệt vọng. 

Hân hoan vì tôi phát hiện ra con Trà rất yêu tôi. Nó yêu tới mức, nó có thể nhe răng, nhe lợi, nhe bộ nha ba chia lưa thưa mái mưa hàm dưới của nó ra hăm doạ bất cứ con chó nào dám vây quanh tôi hoặc chơi đùa với tôi. Thậm chí, nó còn abc xyz vào chân của bất kỳ vị khách kém may mắn nào tới nhà tôi. Khi thì đứa bạn tôi ré lên vì bị nó bậy bạ nhất quyết không chịu buông tha. Khi thì đứa em tới chơi sợ hãi quá mà không cả dám thò chân xuống khỏi ghế. Còn nữa, hàng xóm nhà tôi toàn các em đẹp trai gì đâu, thì bị nó kỳ thị. Các em không dám bén mảng qua cửa nhà tôi. Nhỡ hôm nào lỡ bước, sa chân đi ngang qua thì y như rằng thằng bé phải nín thở, nép thân hình mét 8 vào lan can để không làm con quái thú đang ngủ bừng tỉnh, sủa gâu gâu như một con điên vào mặt. Thằng bé sợ lắm, có khi là sợ vãi tè ra ý. Nào ai biết con chó nhà tôi to hay nhỏ thế nào đâu nhưng cứ nghe giọng nó mà xem. Eo, giọng nghe hùng biện cứ như một nhà diễn thuyết người Hi Lạp nổi tiếng nào ý. Nó sinh nhầm thôi, chứ không nó mà đi học luật có khi lại thành truyền nhân tương lai của Socrates với Aristole. Khi tôi kịp nhận thức được hành vi ấy và hiểu rằng đấy là nỗi niềm của con chó yêu chủ nó, muốn bảo vệ chủ nó khỏi mọi thế lực ngoại bang có độ nguy hiểm cao thì trái tim tôi hạnh phúc như muốn tan ra. 

Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Đau đớn và nước mắt đã đua nhau kéo đến. Có những ngày tôi mặt húp lên, mắt thâm quầng, khuôn mặt thanh tú giờ hao gầy bệ rạc tới mức chính tôi cũng không còn nhận ra tôi nữa. 

Sáng sáng tó Trà lại reo rắc vào đầu tôi những ý nghĩ xấu xa. Nó làm tôi tha hoá đi nhanh chóng. Tôi đã lười từ lúc còn trong trứng nước đã đành. Nó còn thủ thỉ vào tai tôi "Mommy ở nhà với Tea đi. Mommy đừng đi làm nữa. Ở nhà đi mà. Tea cho Mommy kẹo này. Đừng đi mà." Rồi thì "Mommy mà bước chân khỏi cánh cửa này thì tập xác định là đêm nay ngủ sofa nhé, Tea sẽ tè vào khắp giường cho Mommy xem." Ban đầu tôi còn tưởng nó nói đùa thôi. Nhưng không, nó làm thật. Tối nào tôi về cũng phải giặt chăn, giặt mùng, giặt gối. Giờ thì tôi không còn cái gì để giặt nữa. Nửa năm nay tôi đã chuyển hẳn từ ngủ trên giường sang ngủ ở sofa - nơi vốn là chỗ dành cho chóa. Vốn là của nó vì hồi mà chúng tôi mới đến đây, tôi đã luôn muốn dành hết yêu thương và những thứ tốt đẹp ấm áp nhất cho đứa con bất hảo ấy của tôi. Giờ thì tôi lại thành người cần yêu thương và ấm áp, chứ cái con tó ấy thì không. Nó nằm dưới sàn nhà cho mát. Thậm chí sàn nhà vẫn chưa đủ mát, nó leo hẳn lên mặt bàn làm việc của tôi, chỗ gần điều hoà nhất để gió điều hoà thốc vào thân hình to bếu của nó và ngủ lăn lóc như một con nhợn nó mới vừa lòng.

Đây là Trà mái mưa

Sáng nay cũng thế, cũng như mọi ngày. Ở cái thành phố này thời tiết thay đổi cứ như chong chóng. Vừa hôm qua còn nắng nóng rát cả mặt, thì nay lại mưa tầm tã như ông trời cũng bị thất tình vậy. Sáng, vừa mở mắt thì chó Trà lại bắt đầu thỏ thẻ vào tai tôi như một đứa con đáng đồng tiền bát gạo. 

- Mommy đừng đi làm mà. Nay trời mưa kìa. Mưa đấy. Mưa làm Tea buồn. Tea xì-trét vì Mưa. Tea thề là Mommy đi ra khỏi cửa, rời khỏi cái nhà này là Tea lăn ra Tea ốm cho Mommy coi. 

Tea lăn ra ốm đâu thì chưa thấy nhưng tối nay rõ là tôi ở nhà với nó mà thế quái nào, chả biết Tea buồn cái khỉ gì, hay Tea xì-trét cái qué gì mà Tea lại cho ngay một bãi vàng khè ngay trên chính chiếc áo mới giặt mang vào hôm qua của Tea. Tôi còn chưa hết thấm nhuần nỗi buồn ban sáng của Tea thì giờ tôi bị tiền đình lên tận não. Chả nhẽ tôi cho cái con mở mồm ra là kêu xì-trét ấy vào máy giặt quay cùng áo của nó luôn cho nó thấu cái sự tiền đình của tui. Nó là con toái vợt. Không có chuyện gì là nó không làm ra được. Đến cái áo của chính nó mà nó còn có thể tè vào được thì biết rồi đấy. Nó đích thị là một con toái vợt. Con toái vợt biết làm cho con người ta tha hoá.

Nó không phải con tôi. Không phải nhé. Bạn nhìn đi thì biết. Nhìn nó với tôi có giống nhau cái gì không. Tôi khẳng định là không nhé. Nó méo giống tôi chỗ nào cả. Ra đường không ai bảo đấy là con tôi. Ai cũng tưởng đấy là con bà bán cá ngoài chợ. Eo ôi, con nhà ai mà môi thì cong tớn lên, răng thì 9630 khấp khểnh, vểnh lên hứng được cả nước mưa ngoài hiên ý. Eo ơi, chó Trà nhà ai mà đanh đá ghê gớm. Tôi có phải người như thế đâu. Tôi hiền mà. Sao con trai tôi yêu thương bao lâu nay lại thành ra thằng "xã hội đen" thế này được.

Không những xấu người, chó Trà xấu cả nết. Nó ra đường, gặp chó ta to gấp đôi người nó mà nó cũng méo biết lượng sức mình. Lao vào cắn xé, mắng mỏ, xỉa xói như một con điêng. Tôi cản mà nó có chịu nghe tôi đâu. Nó có coi lời nói của tôi ra gì đâu. Nó còn thỉnh thoảng vả lại tôi là:

- "Mommy chả biết cái gì cả. Chúng nó là lũ ba que. Chúng nó là tuồng đầu đường xó chợ. Mommy không nhìn mặt chúng nó sao. Eo ơi, cái mõn dài ngoằng xấu ơi là xấu, răng lợi thì dài hơn răng con cá sấu ý. Eo eo, đồ nhà quê. Đây 9630 nhưng mang tiếng ngoại lai ở bển về nhé. Môi hơi cong, mặt hơi gẫy nhưng đây á, méo phải chó ta, nên méo sợ bố con thằng nào. Bờ lêu lũ nhà quê."... 

Nghe xong, mấy con chó ta càng cáu tợn, chúng nó xỉa lại con Trà. Không phải một con mà chúng nó chạy về nhà gọi anh em, bố mẹ, họ hàng kéo một lũ ra. Cả đám con nào con nấy to như con bê xông vào vừa mắng chửi con Trà là "đồ mất daỵ", "đồ thất học", "đồ abcdxyz@##@$**$@@$#####", vừa nhe lanh nhe vuốt muốn nuốt chửng con Trà. Trong cơn hoảng loạn, tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn. Tiếng con Trà tru lên thất thanh trong đêm vắng. Đám chó ba que kia tẩn con Trà chán, chúng nó bắt đầu lăm le quay ra định cạp cả tôi. Tình thế này, tôi đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm rồi, mà cái con ml Trà kia nhất định không chịu dừng lại. Nó nhất định phải chứng tỏ là nó ăn gan hùm, không sợ bố con thằng nào. Nó dứt khoát muốn cạp lại cho bọn kia một miếng bằng chiếc hàm lưa thưa mái mưa ấy nó mới chịu được. Tôi đành phải bế nó lên mà bỏ chạy như chị Dậu ôm con bỏ chạy trong đêm đen. Mà con Trà vẫn không chịu im mồm. Đi được một đoạn nó mới khóc nấc lên trong hờn tủi mà rằng: 

- Mommy phải để con cạp lại chúng nó chứ. Chúng nó cắn con tê dại cả mông đây này, mà mommy không cho con cắn lại chúng nó. Ahuhu. Mommy không yêu Tea à.

- Má ui, tôi tôi... đến cạn lời với nó luôn. Con toái vợt biến tôi thành con người tha hoá...

(P1)

Caivivu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến